Nguyễn Thanh Tùng
Phố núi gập ghềnh đường cong nguyên thủyEm nấp bên kia con dốc vô tình
Một bước vụt qua đầu không kịp ngoái
Con dốc thật thà tuột mất môi xinh...
Đà Lạt mùa này rực bung màu nắng
Phết thêm má hồng một chút hây hây
Chẳng còn sương khói chỉ toàn mây trắng
Áo lạnh quên cài, da ngọc ngất ngây.
Vẫn Hồ Xuân Hương mắt cười lấp lánh
Vẫn ngựa, vẫn xe, men cần lóng lánh
Anh cuống quýt quen, cuống quýt giã từ
Chẳng kịp nhận em một tiếng ứ hừ…
Phố núi bây giờ còn nắng không em
Chút lạnh đâu về rùng mình nỗi nhớ
Em đi qua anh nhẹ như hơi thở
Cũng đủ gọi về màu nắng cao nguyên.
Test :P
ReplyDelete