Phạm Ngọc Kim Anh (*)
Có khi nắng đùa trên phốHồn nhiên như áo em vàng
Có khi mưa về trên tóc
Dịu dàng ướt những lang thang
Có khi gió tự cuối ngàn
Đổ xuống tiếng cười trong trẻo
Vòng xe quay về bao nẻo
Lặng thầm chở những yêu thương
Em là ngày xưa khói sương
Loãng vào bình minh rất vội
Tôi là sợi rơm bên đường
Giấc tha hương mơ bóng khói
Có khi những điều không nói
Lại như viên kẹo ngọt ngào
Tuổi thơ ngậm mòn một nửa
Nửa thả hững hờ trên sao…
(*) Thực sự, Kim Anh (Nhóc) vừa là người bạn gái thân nhất ở CLB, vừa là người có những bài thơ được tôi hâm mộ nhất. Thơ như người, có một cái gì đó vừa trong sáng lại vừa từng trải. Một nỗi niềm. Rất thấm. Rất đậm.
No comments:
Post a Comment
Welcome to cuAnhcuEm.net